Tự Cẩm

/

Chương 810

Chương 810

Tự Cẩm

7.743 chữ

08-12-2022

Kinh thành Đại Chu xem như nơi phồn hoa nhất thiên hạ, người có tiền nhàn rỗi làm việc thiện không ít, có không ít thiện đường, trong đó có quan phủ lập ra, cũng có thế tộc lập ra, còn có một ít thiện đường quy mô nhỏ thậm chí không biết chủ nhân là ai.

Thê tử của Chu Đa Hoan xuất thân từ một thiện đường không biết chủ nhân là ai, mà thiện đường này nhiều năm trước đã bị thiêu hủy, cô nhi của thiện đường hoặc chết hoặc đã mất tích.

Hàn Nhiên toàn lực điều tra vợ chồng Chu Đa Hoan, trải qua nhiều lần tìm kiếm hỏi thăm mới tra ra thê tử Chu Đa Hoan vốn là dưỡng nữ, mà lai lịch chính là gian thiện đường đó.

Thâm nhập điều tra sâu, Hàn Nhiên phát hiện gian thiện đường đó đã từng được kẻ thần bí giúp đỡ, làm hắn kinh hãi chính là kẻ thần bí đó hình như có liên hệ thiên ti vạn lũ với trong cung.

Hàn Nhiên nhìn chằm chằm kết quả điều tra phát ngốc, dùng sức xoa xoa mặt: Có chút tra không nổi nữa.

Hắn là Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ, là tai mắt của Đế vương, vô luận tra được cái gì theo lý thuyết đều không nên giấu giếm Hoàng Thượng.

Đây là nền tảng đứng thân của hắn.

Nhưng kết quả điều tra như vậy trình lên, Hoàng Thượng chắc chắn mặt rồng giận dữ.

Do dự nhiều ngày, Hàn Nhiên vẫn căng da đầu tiến cung phục mệnh.

Lúc này ngày tốt mới đã định ra, sự kiện thiên cẩu nuốt mặt trời trở thành khối u trong lòng Cảnh Minh Đế, một ngày chưa có kết quả sẽ làm ông trằn trọc khó ngủ.

Lần đầu tiên may mắn tránh thoát, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì sao? Đại Chu sắc lập trữ quân chịu không nổi nhiều trắc trở như vậy đâu.

“Tra được cái gì?”

Vẻ mặt Hàn Nhiên trang nghiêm, đem một quyển sổ con trình lên.

Phan Hải hai tay tiếp nhận, chuyển cho Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế vội vàng mở sổ con ra xem, sắc mặt nhất thời đại biến.

Hàn Nhiên vội vàng cúi đầu, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.

Cảnh Minh Đế lạnh lùng liếc Hàn Nhiên một cái, ném sổ con tới bên chân hắn.

Sổ con nện trên mặt gạch vàng, phát ra một tiếng vang không nhẹ không nặng, lại như búa tạ nện ở trong lòng, khiến toàn thân chấn động.

Hàn Nhiên yên lặng quỳ một gối.

Cảnh Minh Đế vịn mặt bàn, xanh cả mặt, điều chỉnh lại tâm tình rồi quát hỏi: “Đây là kết quả ngươi điều tra được?”

Hàn Nhiên cúi đầu, thành thành thật thật phun ra một chữ: “Vâng.”

“ Gian thiện đường xây dựng hơn hai mươi năm trước có liên hệ với trong cung, ngươi là nói cho trẫm Thái Hậu có vấn đề sao?” Hai chữ Thái Hậu lượn một vòng ở đầu lưỡi Cảnh Minh Đế rồi mới nói ra.

Ông cho tới giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bí mật điều tra lại dính dáng đến Thái Hậu, lời này gần như rất khó hỏi ra miệng.

Cảnh Minh Đế chất vấn như một tòa núi lớn đè ở trên người Hàn Nhiên, làm hắn phải cong eo.

Hàn Nhiên cắn chặt răng, gắng gượng trấn định nói: “Vi thần không dám có bất luận suy đoán gì, vi thần chỉ phụ trách đem tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy gom vào trong danh sách, trình đến trước mặt ngài.”

Nội tâm Hàn Nhiên lại khẽ giật mình.

Cứ việc trên sổ con ghi lại kết quả điều tra tường tận, nhưng quý nhân trong cung cũng không có chỉ rõ là Thái Hậu, Hoàng Thượng lại buột miệng thốt ra, điều này nói lên cái gì?

Gần hai năm xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải Hoàng Thượng đã có hoài nghi Thái Hậu lại không tự biết hay không?

Hàn Nhiên nghĩ đến những điều này, trên mặt lại không dám lộ ra điều gì, thành thành thật thật chờ Cảnh Minh Đế phát tác.

Cảnh Minh Đế dựng râu trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhiên quỳ gối phía dưới, sau một lúc lâu mới hầm hừ nói: “Cẩm Lân vệ càng ngày càng vô dụng, cút về tiếp tục tra!”

Hàn Nhiên như được đại xá: “Vi thần cáo lui.”

Mắt thấy Hàn Nhiên chạy trối chết, Cảnh Minh Đế càng tức giận hơn.

Một đám đều không phải thứ tốt, để Cẩm Lân vệ đi điều tra Ngũ quan Linh Đài lang, vậy mà cũng có thể tra đến trên người Thái Hậu?

Cảnh Minh Đế mang theo lửa giận bất giác bước tới, duỗi chân đá đá sổ con bị ông ném trên đất.

Sổ con bị đá đến lật mấy vòng.

Dư quang nơi khóe mắt Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải, thấy không có động tĩnh, đen mặt nói: “Còn không nhặt lên!”

Sổ con là ông ném, chẳng lẽ muốn ông tự nhặt sao?

Phan Hải này, có tuổi rồi sự nhanh nhẹn thua xa thời còn trẻ, thật là một lão hồ đồ.

Phan Hải vội vàng nhặt sổ con lên, dùng ống tay áo phủi phủi bụi bặm bị dính, nâng cho Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế ra vẻ cố tiếp nhận, tức giận nói: “Đi ra ngoài đi, trẫm muốn yên tĩnh.”

Phan Hải âm thầm thở ra, nhanh chân rời khỏi Ngự Thư phòng.

Ông chỉ biết Hoàng Thượng cần yên tĩnh.

Trong phòng an tĩnh lại, Cảnh Minh Đế cầm sổ con xuất thần.

Thiện đường đã xây dựng hơn hai mươi năm trước, mà Chu Đa Hoan bây giờ suýt nữa đẩy tân Thái Tử vào chỗ vạn kiếp bất phục lại có dính dáng với thiện đường.

Nói cách khác, người sau màn tính kế lão Thất sau hơn hai mươi năm xây dựng nên thiện đường hôm nay còn có thể khống chế những cô nhi đó.

Ai lại có năng lực cỡ này?

Hơn hai mươi năm trước, lúc đó thậm chí chưa vào cung.

Cảnh Minh Đế nắm chặt sổ con, sắc mặt nặng nề.

Nếu như trong cung thực sự có người có thể làm được điểm này, chỉ sợ cũng chỉ có —— một bóng người quen thuộc chợt lóe lên trong lòng Cảnh Minh Đế rồi biến mất, làm đầu quả tim ông phát đau.

Chẳng lẽ nói tất cả những việc này thật sự có quan hệ với mẫu hậu?

Không có khả năng, mẫu hậu hoàn toàn không có lý do làm như vậy.

Cảnh Minh Đế cất kỹ sổ con rồi đi ra Ngự Thư phòng, bất tri bất giác lại đi tới ngoài Từ Ninh Cung, dừng chân rất lâu.

Phan Hải thật cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, muốn thông bẩm sao?”

“Không cần.” Cuối cùng Cảnh Minh Đế bỏ đi ý định gặp mặt Thái Hậu, xoay người đi về hướng Khôn Ninh Cung.

Vẫn như cũ không thông truyền, Cảnh Minh Đế dẫn theo Phan Hải đi vào.

Hoàng Hậu lại đang ăn cái gì.

Lần này ăn không phải nho, mà là quả đào mật. 

Một đĩa đào mật cắt thành khối nhỏ kích cỡ bằng nhau, được cung tì dùng tăm bạc cắm đưa vào trong miệng Hoàng Hậu, vừa vặn một ngụm một khối, không hề bị dính son môi.

Ánh mắt Cảnh Minh Đế dừng rồi dừng trên túi đào, sắc mặt có xu thế biến thành màu đen.

Chẳng lẽ những lúc ông không đến, mỗi thời mỗi khắc Hoàng Hậu đều đang ăn vặt?

Ông tâm sự nặng nề, buồn phiền trắng cả tóc, Hoàng Hậu lại nỡ lòng nào đối xử với ông như vậy?

Lòng ghen tỵ đến cùng lúc, Cảnh Minh Đế quên luôn lên tiếng.

Hoàng Hậu lau miệng nghênh đón: “Hoàng thượng tới sao không cho người thông truyền? Ta cũng kịp thời đi đón ngài ——”

Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng, liên tiếp ăn hai miếng đào, rồi ra hiệu cung nhân hầu hạ lui xuống.

“Phúc Thanh gần đây thế nào?”

Nhắc tới Phúc Thanh công chúa, cảm xúc của Hoàng Hậu thấp xuống, cười khổ nói: “Con bé là đứa trọng tình, vì chuyện của Thập Tứ mà bị bệnh một trận, đến bây giờ vẫn không chịu ăn uống, ta khuyên cũng khuyên không được……”

“Hậu có nhân tuyển hợp ý không? Tuổi Phúc Thanh cũng không còn nhỏ, cũng nên lấy chồng rồi.”

Hoàng Hậu không khỏi sửng sốt: “ Trước kia không phải Hoàng Thượng nói muốn bắt được kẻ đã hại Phúc Thanh rồi mới thương nghị việc hôn nhân của nó à?”

“Trước chọn phò mã tốt, để tránh chậm trễ nó.”

Hoàng Hậu hơi hơi nhíu mày.

Hoàng Thượng đột nhiên quan tâm tới hôn sự của Phúc Thanh, chỉ sợ là có nguyên nhân.

Thấy Hoàng Hậu do dự, Cảnh Minh Đế cười nói: “Mắt thấy sắp tới thi Hương, nếu như Hoàng Hậu không có nhân tuyển vừa ý, không bằng lưu ý kỳ thi Hương với kỳ thi mùa xuân thử, xem có thanh niên tài tuấn thích hợp không.”

Lời đã nói đến đây, Hoàng Hậu dứt khoát cười cười: “Muốn nói thanh niên tài tuấn, cần gì chờ đến kỳ thi Hương, kỳ thi mùa xuân cho phiền toái, ta nghe nói nhi tử của phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân, Trạng Nguyên lang trúng liền Tam nguyên đến nay chưa có hôn phối, Hoàng Thượng cảm thấy cho hắn làm phò mã của Phúc Thanh chúng ta thì thế nào?”

Cảnh Minh Đế nghe Hoàng Hậu nói như vậy, vừa ăn đào vừa cân nhắc.

Điềm lành của Đại Chu làm phò mã của Phúc Thanh? Cái này đề nghị hình như không tồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!